XIN ĐỪNG NHƯ TÔI

…Tôi thường giấu kín đi tâm sự mà tôi cho rằng những bạn cùng trang lứa đều tâm sự với bố mẹ mình.Và rồi chuyện gì đến thì cũng sẽ đến! Tôi đã dính vào một thứ mà ai cũng sợ con cái mình sẽ mắc phải đó là Ma túy…

Tôi sinh ra trong một gia đình được xem là khá giả trong một tỉnh thuộc miền Trung. Nhưng vì bố mẹ lấy nhau không phải bắt đầu bằng tình yêu mà do hai bên gia đình ép buộc, thế nên khi mới sinh ra và lớn lên, tôi đã phải chứng kiến cảnh bố mẹ lạnh nhạt với nhau.

Năm học cấp 2, tôi đã phải chứng kiến những cuộc cãi vã từ bố mẹ. Tôi chứng kiến cảnh bố đánh mẹ phải đi nằm bệnh viện, khi đó cuộc sống của tôi càng tệ hơn. Tôi bắt đầu chán nản, việc học sa sút, đi chơi theo bạn không muốn về nhà vì sợ phải chứng kiến cảnh cãi vã của bố mẹ.

Thời gian cứ thế trôi đi và tôi phải sống trong cảnh gia đình không có một ngày được hạnh phúc trọn vẹn. Tôi không còn biết đến hạnh phúc là gì mà chỉ biết rong chơi cùng bạn bè. Cho đến lúc học cấp 3, tôi nhận ra bố mẹ cãi nhau cũng một phần do tôi không phải là con ruột của bố. Vốn là một người trầm tính, sau khi biết chuyện đó tôi trở thành một người ít nói hơn. Tôi thường giấu kín đi tâm sự mà tôi cho rằng những bạn cùng trang lứa đều tâm sự với bố mẹ mình.Và rồi chuyện gì đến thì cũng sẽ đến! Tôi đã dính vào một thứ mà ai cũng sợ con cái mình sẽ mắc phải đó là Ma túy.

Chuyện là, vào một hôm đi học về nhưng không muốn chứng kiến cảnh bố mẹ cãi nhau nên tôi không về nhà sớm mà đi lang thang qua những con đường gần nhà. Và tôi đã gặp một nhóm người đang làm gì đó mà mình cũng không hiểu, tôi đã đứng lại xem. Có một người trong nhóm đứng dậy và hỏi tôi có muốn thử một lần cho biết không? Lúc đầu cũng hơi sợ, nhưng vì buồn chuyện gia đình nên tôi đã không suy nghĩ gì mà đồng ý ngay. Đến khi dùng rồi tôi mới biết đó là Ma túy! Tôi sững người vì lo sợ! Nhưng rồi cũng không làm gì được nên tôi xin gia nhập vào nhóm người đó…

Rồi hôm nào đi học về, tôi cũng ghé qua con đường đó để được hút, và ngày tôi lên lớp ngày một ít đi! Những điều đó bố mẹ tôi không hề biết bởi họ chưa bao giờ quan tâm đến cuộc sống của tôi thế nào. Họ chỉ biết đến công việc của riêng mình. Tôi chỉ nói chuyện với họ mỗi khi hết tiền tiêu, chính điều đó khiến tôi càng chán nản.

Đến năm học lớp 11 đã kết thúc và bố mẹ cũng biết chuyện tôi không chuyên tâm vào việc học khi nhận được kết quả học tập từ cô giáo chủ nhiệm. Ngày hôm đó một trận giông bão đã giáng xuống đầu tôi, nhưng họ có biết rằng trong lòng tôi đang rất đau, mọi chuyện tôi gặp phải hôm nay đều chính vì họ thôi. Tối hôm đó, giận bố nên tôi đã không về mà đi chơi đàn đúm với bạn bè suốt đêm, đến sáng mới về đến nhà. Khi bước vào nhà, tôi đã rất ngạc nhiên vì thấy mẹ nằm ngủ ở ghế salon đợi tôi, nhưng tôi không nói một lời nào với mẹ mà bước thẳng vào phòng mình.

Bước vào kỳ nghỉ hè, trong tháng nghỉ hè đầu tiên tôi đã cùng bạn bè ăn chơi suốt ngày. Ngày nào cũng đi chơi đến sáng mới về nhà và vẫn như mọi ngày tôi thấy mẹ đợi tôi! Nhưng vì quá giận bố mẹ nên tôi cũng không nói lời nào!

Đến một ngày, tôi vô tình được một người bạn rủ lên chùa thắp hương cầu nguyện. Đầu tiên tôi nghe được một bài giảng về công ơn nuôi dưỡng của các đấng sinh thành và đó cũng là lần đầu tôi suy nghĩ về những chuyện mình đang và đã làm. Đêm hôm đó, tôi đã nằm trằn trọc suốt mà không ngủ được vì những lời mình nghe lúc chiều.

Không biết vì sao, từ hôm nghe được bài giảng đó, tôi lại có cảm giác như bao nhiêu chuyện xảy ra trong gia đình điều bắt nguồn từ tôi. Tôi đã bắt đầu quan tâm đến người mà hôm nào cũng ngồi đợi tôi đến sáng, có lẽ vì mẹ lo cho tôi. Và tôi cũng bắt đầu nhận thấy mẹ đã gầy đi nhiều! Từ đó, tôi đã biết đi chơi về đúng giờ không để mẹ phải ngồi đợi nữa. Cũng vì thế, dần dần tôi bị mọi người trong nhóm chê bai, chê dân chơi lại sợ bố mẹ và tôi đã bị khai trừ ra khỏi nhóm.

Vậy là chỉ trong một tháng nghỉ hè trôi qua mà tôi đã nhận ra được nhiều điều từ câu chuyện của sư thầy giảng. Từ đó, tôi thường được người bạn đó rủ đến chùa nghe giảng và tôi cũng quyết định quên đi nhóm bạn chơi cũ để chuyên tâm vào việc học tập của mình. Nhưng còn một chuyện khiến tôi lo lắng nhất, đó là tôi đang nghiện ma túy mà đến giờ bố mẹ vẫn chưa biết. Tôi tự đặt ra câu hỏi cho mình: Bây giờ làm cách nào để nói cho bố mẹ biết sự thật và tôi sẽ như thế nào khi bố mẹ biết?

Chiều hôm đó, tôi cùng người bạn lên chùa, lúc đi tôi đã tâm sự với bạn những gì mình đang lo lắng. Người bạn đó khuyên là chiều đến chùa hãy gặp thầy trụ trì và nhờ thầy chỉ dạy. Vì tôi không quan tâm đến bố mẹ nên bố mẹ sống vui vẻ với nhau lúc nào cũng không hay biết.

Sau khi nghe giảng, tôi cùng bạn lên gặp sư trụ trì và kể cho thầy nghe tất cả. Thầy đồng ý giúp tôi cai nghiện nhưng với điều kiện là phải về nói cho bố mẹ biết sự thật.

Tối hôm ở chùa về, trong giờ ăn cơm, tôi đã chủ động nói chuyện với bố mẹ nhưng chưa dám nói thẳng vào vấn đề. Tôi đưa ra một ví dụ giống với hoàn cảnh của mình để xem phản ứng của bố mẹ thế nào, sau đó mới dám nói sự thật. Không ngờ khi nghe xong bố mẹ nói: “Không sao đâu con à, chỉ sợ bạn con không muốn sửa chữa lỗi lầm thôi! Nếu có lỗi mà biết sửa chữa thì ai cũng sẽ tha thứ cho bạn con!”.

Tôi thực sự ngạc nhiên vì câu nói của bố mình. Lúc đó, trong lương tâm tôi đã biết rõ sai lầm và quyết định nói toàn bộ sự thật về cuộc sống của mình trong thời gian qua. Khi nghe tôi kể xong thì chuyện tôi chưa nghĩ đến đã xảy ra, trước mắt tôi là bố, bố ôm tôi vào lòng, bố đã khóc và bố nói: “Cho bố xin lỗi vì mọi chuyện, vì một sai lầm của bố mà đã khiến con trở thành một người như vậy!”. Tôi thật sự xúc động và cảm thấy có lỗi đối với bố mẹ! Giá như tôi nói chuyện này sớm hơn thì mọi chuyện đâu đến mức này!

Thầy trụ trì giúp tôi cai nghiện bằng cách cho lên chùa trong hai tháng hè còn lại, để cùng nghe giảng và tụng kinh cùng mấy chú. Có như vậy, tôi mới có thể quên đi những chuyện buồn và nhóm bạn để cố gắng cai nghiện.

Hai tháng hè ở chùa, không những tôi đã cai nghiện thành công mà đã học được nhiều điều về cuộc sống, học cách làm thế nào để không trở thành một người con bất hiếu.

Hai tháng cũng trôi qua, ngày hôm đó bố mẹ đến cảm ơn thầy và đón tôi về nhà. Lần đầu tiên về nhà mà tôi cảm nhận được hạnh phúc đang hiện diện trong ngôi nhà của mình. Lúc bố mẹ đến đón, vì quá vui mừng và hạnh phúc nên tôi không nhận ra mẹ đang có chuyện buồn và không muốn cho tôi biết.

Vừa mới cảm nhận được hạnh phúc thì tôi đã phải chấp nhận sự thật không thể tin nổi là mẹ đang bị ung thư giai đoạn cuối.

Tôi bị sốc khi nghe tin. Tôi tự hỏi vì sao cuộc đời mình lại phải đối mặt với những chuyện buồn như vậy? Tại sao ông trời lại không cho tôi được hưởng một cuộc sống hạnh phúc mà đáng lý tôi đã được nhận từ lâu? Có lẽ ông trời đã bắt tôi trả giá về những chuyện đã làm, nhưng cái giá này quá đắt đúng không? Ông trời đã cướp đi điều đáng quý nhất của cuộc đời tôi là cướp đi sinh mạng người tôi yêu quý nhất. Giá như tôi nhận ra lỗi lầm sớm hơn thì có lẽ không phải trả một cái giá quá đắt như thế. Lúc nhận ra được điều quý giá nhất thì cũng là lúc tôi đã đánh mất đi!

Rồi cái ngày tôi không mong đợi cũng đến, mẹ bỏ tôi lại mà ra đi. Trong suốt mấy ngày tang lễ, tôi không nói chuyện với ai. Sau khi tang lễ, tôi xin phép bố vào chùa xuất gia. Tôi nói với bố “Con không muốn để bố ở lại một mình trong ngôi nhà này. Nhưng bố à! Con thật sự muốn rời xa cuộc sống đầy cạm bẫy này. Con muốn sám hối những điều sai trái mà con đã gây ra, bố đồng ý cho con đi nhé!”. Tôi biết bố không muốn tôi rời xa bố, nhưng vì quá thành tâm nên bố đã gật đầu đồng ý.

“Có những chuyện mình tưởng sẽ không bao giờ xảy ra nhưng nó có thể xảy ra bất cứ lúc nào mà ta không thể lường trước được! Vì vậy, hãy nhận ra lỗi lầm của mình trước khi quá muộn, để không phải trả một cái giá quá đắt như tôi nhé!”.

Kim Anh


 

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *


*