BẦU TRỜI CỦA CON

Dù con đi hết cuộc đời, vẫn không đi hết những lời Mẹ ru, Cha con tóc bạc lưng gù, Cho đời con trẻ muôn thu rạng ngời.

Ba Mẹ kính yêu của con!
Đã từ lâu con trẻ ấp ủ bao tâm tình muốn nói cùng Ba Mẹ, thế nhưng không hiểu sao khi đối diện trước hai đấng sinh thành cổ họng con lại nghẹn đắng không thể nói lên lời…Chỉ một câu nói thôi mà suốt 32 năm nay con chưa bày tỏ, rằng “Con yêu Ba Mẹ!”Hôm nay, những ngày tháng cận kề của Đại lễ Vu Lan sắp đến, con nghe tim mình trào dâng một niềm cảm xúc khi nghĩ về ngày báo hiếu. Con là người thật may mắn và hạnh phúc vì trong những mùa Vu Lan trôi qua, con đã hãnh diện cài lên ngực áo mình một bông hồng màu đỏ thắm. Màu đỏ của sự bình an khi cuộc đời con còn cả hai đấng sinh thành, màu đỏ của niềm hạnh phúc khi cuộc đời con còn cả một bầu trời yêu thương trọn vẹn. Cài bông hồng đỏ thắm trên ngực áo mà con đã không ngăn nổi những giọt nước mắt hạnh phúc. Nhìn những người bạn bên cạnh mình, người thì cài bông hồng màu hồng vì chỉ còn một nửa bầu trời yêu thương, người thì cài bông hồng màu trắng vì mất đi cả niềm hạnh phúc. Con chợt nghe tim mình thắt lại khi nghĩ đến một ngày con không được cài lên mình bông hồng màu đỏ nữa, con đang hạnh phúc đấy chứ…Nhưng sao con lại khóc? Con khóc vì sự hối hận muộn màng chăng? Hạnh phúc của con là có Ba, có Mẹ, có một đại gia đình đầy ắp yêu thương. Ấy vậy mà con đã không cảm nhận được điều đó, cái hạnh phúc thật cao cả thiêng liêng mà từ bấy lâu nay con tưởng chừng như bình thường, như quy luật của sự sống. Hình hài của con là do Ba Mẹ tạo nên, dòng máu đỏ thắm trong con đang chảy cũng là của Ba và Mẹ, cuộc sống hôm nay của con có được là do Ba Mẹ đã tặng con…Con chợt nhớ câu

“Ta là hoa dại nội đồng

Cha hồng nguồn đất, Mẹ nồng ngọn sương

Ngậm thai từ thủa Mẹ thương

Nguyên sinh từ độ máu nương hình hài”

Bao tháng năm trôi qua, ân tình Ba Mẹ có trong con qua từng hơi thở. Suốt chín tháng cưu mang con trong dạ, Mẹ uống ăn chẳng đặng, đi lại khó khăn, đớn đau khi con là một hình hài ngỗ nghịch…Mẹ vẫn hạnh phúc chờ đợi chào đón con ra đời. Con có mặt bằng một hình hài khỏe mạnh và sự thương yêu của hai đấng sinh thành. Bầu sữa ngọt ngon Mẹ đã vắt cạn để nuôi con khôn lớn, tấm thân gầy guộc Ba đã vất vả che chở cho con.

Con chập chững bước đi từng bước, Ba lo lắng quan tâm như một người Mẹ. Ba dìu con từng bước vì sợ con bị té, Ba làm Ngựa cho con cỡi, Ba làm chú hề để con cười…Ba ơi! Con vẫn còn nhớ cái ngày con bắt đầu cắp sách đến trường, vì Ba Mẹ có thêm bé Mai nên con được gửi về cho ông bà Nội chăm sóc. Mỗi tuần cứ vào chiều thứ 7 là Ba lại đạp chiếc xe đạp cũ 10 cây số về Nội đón con lên nhà, rồi chiều chủ nhật Ba lại chở con về Nội. Con còn nhớ cả bài hát Đồng Dao mà con hay bắt Ba phải hát lúc chở con cả 10 cây số từ Nội về nhà. Quê Nội thì nghèo, đường thì toàn dốc đá vậy mà Ba vẫn hát cho con nghe “Rồng rắn lên mây có cây lúc lắc, hỏi thăm thầy thuốc có nhà hay không?…”. Giờ nghĩ lại con thương Ba nhiều lắm! Ngày đó con bé tí như cái kẹo, ai cũng gọi con cái tên “Còi”, học lớp 1 mà con vẫn được Ba đèo bằng chiếc ghế có tay vịn như mấy em bé một hai tuổi giờ vẫn ngồi theo sau Ba Mẹ mỗi lần được đi chơi. Một tuần ở bên Ba Mẹ một ngày chủ nhật, con trở thành một nàng công chúa được cưng chiều hết mực. Dù cuộc sống có vất vả, Ba Mẹ vẫn lo cho chị em con bằng bạn bằng bè. Trong thời chiến tranh, Ba đã bị một viên đạn bắn trúng vào cánh tay nên giờ đây mỗi khi Đông về tay Ba lại đau nhức. Ba ơi! Con thương Ba nhiều lắm!

Thời gian lặng lẽ trôi, Ba Mẹ con giờ đây tóc đã điểm bạc, mắt đã không còn sáng như trước nữa. Ở cái tuổi gần 60 lẽ ra Ba Mẹ được nghỉ ngơi vui cùng con cháu nhưng vì gánh nặng gia đình của một người con trai trưởng và người con dâu cả mà Ba Mẹ của con vẫn còn buôn ba vất vả như cánh cò lặn lội sớm hôm.

“Cánh cò cõng nắng cõng mưa

Mẹ tôi cõng cả bốn mùa gió sương
Ba tôi nặng gánh bụi đường
Dõi theo từng bước dặm trường con đi”

“Có sinh con mới biết lòng Cha Mẹ”, câu nói của ông bà xưa để lại thật thấm thía biết bao. Giờ đây con đã được làm Mẹ con càng thấu hiểu hơn về tình cảm của người Cha người Mẹ dành cho con mình. Sách vở, ca dao, tục ngữ luôn ca ngợi ân đức cha Mẹ như biển trời, như núi Thái. Nhưng…Núi có thể đo được độ cao, Biển cũng có thể đo được độ sâu, sông vẫn có thể cạn, núi vẫn có thể mòn nhờ sức người và khoa học ngày một phát triển. Chỉ có duy nhất tình Phụ Mẫu mãi mãi không có gì so sánh được. Ngày lại qua ngày khi con của con càng lớn thì con lại nơm nớp một nỗi buồn và cảm thấy sợ… Con sợ sẽ có một mùa Vu Lan nào đó con không được cài lên ngực áo mình bông hồng màu đỏ thắm, con sợ một ngày nào đó con sẽ mất đi nửa bầu trời yêu thương, rồi một ngày nào đó con sẽ không còn nhìn thấy bầu trời yêu thương của con nữa…Con sợ lắm! Nhưng biết phải làm sao? Vì đó là quy luật của cuộc đời, ai cũng có ngày cài lên ngực mình màu hoa trắng chia ly.

Mải miết bôn ba nơi đất khách quê người, giờ con cảm nhận rõ “Không có nơi nào bình yên bằng tấm lòng của Mẹ, không có sự che chở nào bằng trái tim ấm áp của Ba, không có sự hy sinh vô điều kiện nào như Ba Mẹ đã hy sinh cho con, và không có vùng biển nào mênh mông bằng tình Ba nghĩa Mẹ”. Ba Mẹ luôn là một vầng thái dương cao đẹp, là bầu trời hạnh phúc của đời con.

“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha
Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha
Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn
Mang cả tấm thân gầy Cha che chở đời con
Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc!
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe con!”

Nguyện cầu cho Ba Mẹ con luôn mạnh khỏe, an lạc trong ánh hào quang của chư Phật mười phương.
Con chúc cho tất cả những người Cha, người Mẹ trên khắp thế giới đón một mùa vu lan bình an và tràn đầy hạnh phúc.
Liên Hương


 

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *


*