Em có thể tìm hơi ấm ở đâu?

Đài truyền hình kỹ thuật số kênh VTC16 mấy hôm trước đưa tin về đợt giá lạnh ở Hà Giang, trong phóng sự có cảnh hai em bé đứng co ro trên đường quốc lộ. Đứa nhỏ chừng 3-4 tuổi, trang phục của nó gồm một manh áo mỏng và một đôi dép lê, ngoài ra không còn thứ gì. Đầu gối tím tái, hai cánh tay khép bên sườn, bàn tay với những ngón tay đỏ lựng run run. Đôi mắt trong veo nhìn vào ống kính. Muốn kể lại chuyện này cho các bạn tôi, mà cổ họng cứ nghẹn lại, thấy từng lời mình nói ra sao nhẫn tâm quá.

Gửi phóng viên truyền hình, người thường xuyên phải đối mặt với những tình huống thử thách lòng trắc ẩn. Trong khuôn hình của anh, lũ trẻ đứng trên đường nhựa thênh thang, mà bơ vơ vì không biết con đường no ấm của chúng ở nơi đâu, còn bao xa. Chúng tôi không biết anh/chị đã làm gì cho đứa trẻ đó, nhưng hình ảnh trong bài phóng sự của anh/chị đã khiến cho chúng tôi thấy sự im lặng của mình rất gần với vô cảm độc ác.

Gửi bạn tôi, người lạc quan. Bạn có thể cho rằng, trẻ nhỏ vùng cao vốn chịu rét tốt hơn. Nhưng chắc chắn bạn cũng đồng ý rằng, ở đó lạnh hơn nơi chúng ta đang đứng, nhiệt độ ngoài trời giữa hai nơi và số lượng quần áo với cân nặng của hai phía đang ở chiều tỷ lệ nghịch, còn thân nhiệt của mỗi con người là như nhau. Nếu bạn nghĩ đó là điều bình thường, hãy đến, hãy đổi quần áo với nhân vật của chúng ta, và bạn có thể thay đổi cả suy nghĩ.

Gửi bạn tôi, người bi quan. Bạn có thể cho rằng, đấy chỉ là một sự dàn xếp để ghi hình. Nếu vậy thì đứa bé ấy có thể may mắn sẽ được mau chóng về bên bếp lửa và kiếm chút hơi ấm. Nhưng hẳn bạn cũng như tôi, đều biết rằng, ở đó, những nơi ống kính phóng viên không tìm đến, còn rất nhiều đứa trẻ khác, với những manh áo mỏng và đôi chân trần trong gió lạnh. Những đứa trẻ ấy không phải là Thánh Gióng, môi chúng tím không phải vì son Hàn Quốc, và tay chúng co quắp run run vì chẳng biết nắm lấy thứ gì, chỉ có gió lạnh đang cứa vào, tê buốt.

Gửi bạn tôi, người vui vẻ. Bạn mong chờ đợt rét đậm để Sa Pa có tuyết, bạn là khách du lịch say mê ngắm cảnh và chụp ảnh, ghi lại một trải nghiệm thú vị. Nếu có dịp, bạn hãy thử mặc một manh áo mỏng, đi dép lê ra khỏi phòng khách sạn trong cái lạnh dưới 100C, để trải nghiệm của bạn thêm phong phú và thực tế.

Gửi sư thầy, người đang giảng kinh sách trong ngôi chùa cổ tôn nghiêm. Thầy giảng về nhân quả, về từ bi. Tôi không coi nhẹ lời thầy, nhưng tôi muốn bước ra ngoài, để thấy mặt trời vẫn ở trên cao, và xòe bàn tay hứng một chút nắng, thầm mong nơi vùng cao núi đá kia, các em bớt lạnh. Tôi muốn rời bỏ sách vở, ngừng tầm cầu thuyết giảng, ngừng lại những trách móc truy tìm trách nhiệm. Tôi tự hỏi mình có thể làm gì, sẽ làm gì để chạm đến những mảnh đời thơ dại kia. Tôi phải làm gì?

Ánh mắt nhìn ngây thơ ấy ám ảnh trong tâm trí tôi. Như đang hỏi: vì sao em lạnh. Em có thể tìm hơi ấm ở đâu?
Gửi Lá Về Thu

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *


*