Tôi còn nhớ, thời gian đi học ngoại khóa của trường, hình như là lớp ba hay lớp bốn gì đó, vừa nhìn thấy loại chao mà bà nội rất thích ăn, tôi rất vui mừng, liền mua đem về. Quả thực tôi là đứa rất keo kiệt, nhưng vì món bà nội thích ăn nên tôi nhanh chóng mua ngay, sau đó ôm ở trước bụng. Lúc nào thì bắt đầu cảm thấy vui? Lúc mua là đã bắt đầu vui rồi. Trong lòng nghĩ rằng, nếu như bà nội của tôi nhận được hủ chao này, không biết sẽ vui tới bao lâu nữa? Nghĩ đến đây thì bản thân rất là hoan hỷ. Kết quả là, khi bà nội vừa nhận được, bà vui được bao lâu? Các vị đều chưa trải qua chuyện này à? Bà vui mừng bao lâu? Cả đời bà cũng sẽ không quên! Đặc biệt là vừa nhận lấy món quà ấy, gặp ai cũng nói: “Cháu tôi rất có hiếu, chị có muốn ăn một miếng không?”, tôi tin rằng cha mẹ tôi ở bên cạnh và đã nhìn thấy được, trong lòng sẽ vô cùng dễ chịu.
Bây giờ chúng ta thấy đời sống con trẻ như thế nào? Con trẻ không biết đi mời ông bà nội ăn cơm, mà là ông bà nội đi kêu cháu ăn cơm. Đảo ngược lại rồi! Ông bà nội đi gọi cháu ăn cơm, gọi cả buổi, còn năn nỉ một hồi, có những lúc còn phải nói: “Ăn nhanh đi, ăn rồi bà sẽ dắt con đi Mc Donald”, bọn trẻ nghe vậy thì sẽ ăn xong rất là nhanh, vậy sự tình đã được giải quyết chưa? Đây gọi là nhức đầu trị đầu, đau chân thì trị chân – Lần này là đi Mc Donald, lần sau chúng sẽ muốn thứ khác hơn thế nữa. Chúng ta toàn thỏa thuận điều kiện với chúng, không kiên trì nguyên tắc thì chúng sẽ được voi đòi tiên.
Vì vậy giáo dục phải có trí tuệ, giáo dục phải có nguyên tắc mới được, phải có nguyên tắc làm người kiên định. Chúng ta bây giờ, rất nhiều cha mẹ đều nói “con trẻ vui thích là được rồi”. Ở thời đại này, mọi người đa phần đều rất chủ quan, nhưng vấn đề là những quan niệm tưởng đúng mà lại sai thì quá nhiều. Mọi người bây giờ nghĩ thử xem, câu nói này có đạo lý không? “Con cái vui thích là được rồi”, xin hỏi chúng vui thích được bao lâu? Ngày nay cha mẹ không quản lý giáo dục con cái cho tốt, cứ thoải mái đáp ứng nhu cầu của chúng – “Chúng vui thì là được rồi!”
Vậy thì sau này ai sẽ quản chúng? Người bên ngoài sẽ quản chúng. Cha mẹ quản chúng mà nuông chiều chúng thì người ngoài quản chúng sẽ làm khổ chúng, do chúng ko được dạy bảo nên khi ra ngoài xã hội thì sẽ làm càn làm quấy, đắc tội với người ta, cho đến phạm pháp..cho nên chúng sẽ bị trừng phạt, đời chúng tương lai sẽ khổ lắm… Vì thế tại sao mà chúng ta nói phải suy nghĩ cả đời, phải suy nghĩ cho thật sâu xa, cẩn thận, vì dạy con nên người không phải là chuyện nhất thời.
Sưu Tầm